Hoa hậu Hải Dương trong con mắt Đạo diễn Lê Hoàng |
Cách đây hơn một năm, vào một ngày bình yên, phẳng lặng pha chút đượm buồn, tôi đang ngồi soi gương tự hỏi về nhan sắc của mình còn cơ hội nữa không và nếu còn thì phải dùng thế nào cho vừa bổ béo vừa không vi phạm đạo đức, thì có một cú điện thoại rền vang như sét đánh, nhìn vào màn hình là Vũ Khắc Tiệp, một chàng trai cả Sài Gòn đều khiếp vía về sự ngây thơ. Tiệp nói “Anh Hoàng ơi, có một cô hoa hậu muốn gặp anh, anh có rảnh không?” Tôi bèn gào lên “Anh rảnh, không những rảnh hôm nay mà rảnh cả cuộc đời. Nói cô ấy tới đi”. Hạ máy xuống, tôi thở gấp, bồi hồi suy nghĩ: Trong cuộc đời chúng ta, Hoa hậu là gì? Có lẽ điều khủng khiếp ấy được mọi người quan niệm rất khác nhau. Với một số bà con, Hoa hậu là ăn ở trên Trời, mặc ở trên Trời, đi xe ở trên Trời, tắm ở trên Trời và tất nhiên kết hôn với những ông Trời hoặc ít ra cũng với những ông Thiên lôi. Với một số bà con khác, Hoa hậu là những cô đội cái đĩa bằng thủy tinh có gai trên đầu, sau khi nói những câu ngớ ngẩn và giả dối trên sân khấu, bận những bộ áo dạ hội nặng 50 ký lô có màu sắc chói chang giống hệt nhau. Với vài kẻ, Hoa hậu là con gái Ngọc Hoàng, chỉ cần được nắm tay cũng đủ để đàn ông lăn ra bất tỉnh. Với một số kẻ khác, hoa hậu là cô hàng xóm, thế quái nào nhảy xổ lên được ti vi rồi làm cho khán giả hoặc choáng váng, hoặc bò lăn ra cười. Nói chung, nếu tình hình xã hội còn nhiều phức tạp thì tình hình hoa hậu cũng như thế. Và trong cuộc đời tôi, dù đã từng gặp cướp, đã từng bị tai nạn xe hơi, đã bị cả thế gian xỉ vả và đã từng ngồi trên ti vi mặt vênh váo, cũng rất ít lần ngồi với hoa hậu.
Nhưng hôm nay có lẽ được rồi. Bèn vội vàng thay quần mới, phủi lại áo cũ, đi dép gài quai cẩn thận, đánh răng bằng kem ngoại nhập, sau đó ra quán ngồi chờ. Tim đập nhanh nhưng mặt lạnh lùng, trong bụng quyết tâm nếu Hoa hậu có nói yêu mình thì phải từ chối ba lần, lần thứ tư may ra mới đồng ý. Kìa, nàng tới. Trong các phim tôi thường xem trên ti vi, loại phim mà khán giả đã chán ngấy, Hoa hậu có mấy cách đến: Hoặc từ trên xe “Mẹc” bước xuống với váy đầm dài, xẻ cao tới mức người đứt đôi và váy cũng đứt đôi, vây xung quanh là ba bốn ông đeo kính đen mặt hầm hầm như chỉ chờ một con ruồi đậu lên vai nàng là đập nó chết! Hai là từ bể bơi nhô lên, ném thân hình ra tứ phía khiến đàn ông nghẹt thở. Ba là mặc váy ngắn tung tăng, chạy xổ vào bá cổ rồi reo lên lanh lảnh: “Anh Hoàng hả, em đây, em mơ anh cả cuộc đời.” Nhưng tất cả điều đó đều sai. Từ xa xuất hiện một cô gái chả biết đi xích lô, đi xe ôm, đi xe hơi hay đi bộ. Nàng mặc chiếc váy đầm cũ, bận một chiếc áo mới nhưng màu cũng cũ, xách một cái túi đắt tiền nhưng tóc buộc bằng một cọng rơm, đã thế còn không phải là rơm hảo hạng. Dáng nàng gầy, gầy đến nỗi nếu không phải là Hoa hậu Áo dài, nàng sẽ chẳng bao giờ là Hoa hậu áo Măng tô. Nàng nói nhỏ nhẹ: - Anh ơi, em là Hải Dương. Lê Hoàng bật cười, vội vã nghiêng mình: - Còn anh là Tèo. Em uống gì? - Dạ, sữa chua. - A, anh cũng thế! Đấy là những giây phút đầu tiên tôi gặp Hải Dương. Những giây phút ấy tuy nhỏ bé, nhưng vẫn còn lấp lánh tới tận bây giờ. Trai xinh gái đẹp nói chuyện ríu rít như đôi chim hót. Khi nghe Hải Dương kể về gia cảnh, tôi hét lên: Em làm hoa hậu để làm quái gì, trong khi các thiếu nữ chỉ mong trở thành em? Hải Dương bối rối: - Tại nghề của em là làm đẹp. Phải có vương miện người ta mới tin. Lê Hoàng thầm nghĩ “Biết bao đàn ông chết vì tin hoa hậu mà đàn bà vẫn không chừa, lạ thật!”. Thế là từ đấy một đạo diễn đẹp trai cô đơn và một hoa hậu xinh xắn khờ khạo quen nhau. Nhưng cả hai đều không biết cách dùng sự quen biết ấy để có lợi cho mình. Dại quá. Còn hôm nay, tôi không gặp Hải Dương nữa. Mặc dù ngày nào cũng đi qua cửa thẩm mỹ viện của nàng trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Tòa nhà cao như một tòa lâu đài, đẹp như một tòa lâu đài, còn ở trong đó có phải là nữ hoàng băng giá hay không? Chắc là không. Bởi vì sau hôm đầu tiên tôi có gặp Hải Dương vài lần nữa. Trong những tình huống khá đặc biệt, nhưng kể ra đây làm gì, khi ta là một kẻ tầm thường, cô đơn nghèo, thất bại, nhút nhát. Nhưng dù có tất cả các phẩm chất ấy, Lê Hoàng vẫn tin chắc một cách ngây thơ là mình nhạy cảm. Do nhạy cảm, nên hắn biết Hải Dương không giống với các cô Hoa hậu khác và các doanh nhân khác. Không giống một cách vừa tốt đẹp vừa đau lòng. Điều tốt đẹp thứ nhất là nàng không hề kênh kiệu. Chả biết cái vương miện của nàng có giá trị bao nhiêu, nhưng thiếu gì những đứa cứ đội nó lên đầu là cư xử như Nữ hoàng Anh Quốc, mặt hất lên, tay hất lên và mũi cũng hất lên. Hải Dương không hề như thế. Nàng luôn bối rối, lo lắng, lúc nào cũng có vẻ như sợ chung quanh mất lòng. Điều tốt đẹp thứ hai là nàng không bao giờ mở miệng một câu khoe giàu khoe sang, và cũng không có cử chỉ nào ám chỉ việc đó. Nếu phải xách một cái túi trăm ngàn đô, nàng cũng xách cẩu thả như xách con gà, đã thế còn gà đã vặt lông. Khác với rất nhiều nữ đại gia, nàng không tìm cách lái câu chuyện sang kim cương, xe hơi, đất đai, Paris hay New York. Nếu làm từ thiện, Hải Dương cũng nói thầm thì về việc ấy như sợ ai nghe thấy chứ không dám kêu to. Tôi rất thương diễn viên Quỳnh Hương, tôi tin chắc chắn đó là một tài năng của Điện ảnh, nhưng do hoàn cảnh còn rất khó khăn. Khi tôi điện thoại nhờ Hải Dương giữ gìn cô bé ấy, vì họ cùng đóng với nhau trong một bộ phim, nàng nhỏ nhẹ “Em biết mà anh”. Thế là đủ. Người ta sợ gửi trứng cho ác, còn tôi đã gửi trứng cho trứng kia mà. Và điều này tuyệt vời nhất, Hải Dương là một doanh nhân. Nàng mở một thẩm mỹ viện làm đẹp. Mà doanh nhân luôn có hai loại. Loại làm hết sức để kiếm tiền, và loại làm hết sức vì tin điều mình làm là tốt đẹp. Tôi nghĩ Hải Dương chắc chắn là loại thứ hai. Tại sao chắc chắn thì không biết. Tôi không phải phòng thuế, không phải sở công thương, không phải quản lý thị trường. Tôi tin Hải Dương đang làm công việc thật lòng, thật tới mức độ hơi nguy hiểm do sự thật kèm theo chút ngây thơ và dại dột. Rất nhiều kẻ đang vây quanh nàng, rất nhiều váy dạ hội và comple đen đang nhìn nàng mà nghĩ rằng đây là một quý bà vừa dại, vừa có tiền. Đủ trẻ đẹp để ta tán tỉnh và đủ khờ khạo để ta tăng giá. Vây quanh Hải Dương hôm nay là đủ loại: Khách hàng, nhà đầu tư, nhà báo, nhà sản xuất chương trình, nhà môi giới. Một thiếu phụ có nhan sắc, có tiền, có chồng ngoại quốc còn mơ gì hơn thế và còn sợ gì hơn thế. Bơi lội và vùng vẫy trong cái thế giới mờ ảo của nhan sắc, của các mỹ viện thơm phức và buốt giá, rồi Hải Dương sẽ nhận ra: có người xấu vào đó sẽ đẹp lên, có người đẹp vào đó đẹp hơn và có người xấu bước chân vô đấy sẽ trở lên xấu cực kỳ. Tôi không gặp Hải Dương đã lâu dù đôi khi chỉ cách nàng có mấy bước chân. Từ Nha Trang đến Sài Gòn, từ một chủ doanh nghiệp xinh xắn và thành công ở tỉnh nhỏ, lên thành phố lớn, tôi im lặng xem Hải Dương sẽ là một cô gái chân tình hay sẽ biến thành một quý bà ranh mãnh. Tôi không biết với thời gian, điều gì sẽ xảy ra! Lê Hoàng Theo Ấn phẩm Kết nối Doanh nhân chuyên đề Nhân vật của năm Tags: Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:
|